Thám tử tác nghiệp
Hôm ấy là rằm tháng Bảy. Chùa Lệ Vân đông chen tín đồ đến lễ bái cầu xin xì xụp. Tôi là một trong số những phụ nữ quá lứa lần đầu đến nơi đây vì nghe nói chùa này thiêng nhất là việc cầu duyên.
Hoa quả, giấy tiền, vàng mã đã đặt lên bệ thờ rồi nhưng tôi vẫn chưa chọn được chỗ đứng chính giữa điện thờ. Tính tôi cứ phải đứng chính giữa tôi mới cầu khấn. Chùa đông thì chờ, chẳng bao giờ tôi nóng vội, chẳng bao giờ khó chịu với ai. Vậy mà lần này không hiểu sao tôi lại rất khó chịu với một gã đàn ông chừng hơn bốn chục tuổi đang đứng khấn như úp mặt vào bệ thờ kia. Bởi gã khấn vừa to, vừa lâu vừa vô duyên lại vừa nhiều hành động quái biệt trước mắt mọi người. Gã khấn lâu vì khấn cho gã, cho bố mẹ gã, cho vợ gã, cho hai đứa con đang du học ở Úc, gã lại còn khấn cho cả cô bồ của gã nữa.
Đầu tiên gã gọi điện thoại oang oang: “A lô ! Em ơi, em mở điện thoại ra rồi đứng im nghe anh nói đây”. Chắc là người nghe đã làm theo nên gã giới thiệu: “Anh đang đứng đối diện với Đức Phật Thích ca và nhiều đệ tử của ngài. Bên cạnh anh là rất đông người đang chắp tay khấn vái với nét mặt vô cùng thành kính. Em ơi, em hãy khấn đi, khấn to lên để tạ ơn Đức Phật đã se duyên cho đôi ta. Anh sẽ truyền lời em đến Đức Phật đây…” Nói rồi, gã đàn ông kia cầm chiếc máy điện thoại di động đang bật giơ ra trước mặt Phật. Chưa đủ, gã còn bước lên cao chỗ điện thờ, dí chiếc điện thoại di động vào tai Phật xin phép: “Thưa ngài, bồ con đang ốm nên không đến được chùa hôm nay. Bồ con xin phép được cầu khấn ngài tại nhà. Mong ngài nghe cho ạ”. Thưa Phật xong gã mở to hết cỡ chiếc máy di động. Lập tức vang lên lời cô bồ: “Con A di đà phật, con lạy thánh mớ bái, con lạy Đức Phật từ bi! Con là Hoàng Lan năm nay ba mươi hai tuổi – người tình son sắt của anh Hợp. Con xin ngài phù hộ độ trì cho chúng con được mạnh khoẻ, che chở cho chúng con được yên lành, hạnh phúc. Ngài hãy trừng phạt bà vợ chua ngoa độc ác của anh Hớp vì tuần trước bà ta đã ghen tuông mà túm tóc đấm anh ấy một trận nhừ tử …" . “Thôi thôi thôi, em ơi ! Em khấn quá đà rồi, dừng lại ngay”. Gã kia nói oang oang rồi tắt phụtmáy đút túi. Mọi người xung quanh lúc ấy không thể tưởng tượng nổi trên đời này lại có một gã đàn ông như thế. Sự ghê tởm phì ra đằng mũi họ. Tuy thế ai cũng bấm bụng không dám cười ra mặt. Gã biết nhưng phớt, chẳng coi thiên hạ là gì. Lão lại đi xuống điện thờ. Lúc này tôi đã vội vàng chiếm ngay lấy chỗ “ ngon lành" gã vừa bỏ để đứng cầu khấn. Kệ, lão lại đứng sát cạnh tôi, lại tiếp tục oang oang : "Con kính thưa Đức Phật, ngài là người tiên mắt thánh, ngài đã nhìn thấu cảnh đời của con. Vì mụ vợ con xấu người xấu nết, ngăn cấm con đủ điều, ghen tuông như quỷ cái làm con khốn khổ nên con phải tìm đến cô ấy. Cô ấy tuy chẳng hiền nhưng biết chiều chuộng con hết lòng, biết thương yêu đời con, biết xoa dịu nỗi đau trong con… con xin ngài che chở cho chúng con được an toàn. Điều cuối cùng con xin ngài ban cho con chút lộc rơi lộc vãi để cuối năm con mua cho nàng chiếc ô tô. Nếu được con xin tạ ơn ngài thật nhiều lễ vật. Kính ngài! ".
Khi gã đàn ông bưng mâm lễ to tướng len qua mọi người ra sân hoá vàng thì ai nấy đều xả nỗi bức bối phải nhịn quá lâu ra ngoài. Phần đông họ cười phát ho sặc sụa. Một số bĩu môi khinh bỉ. Còn lại thì lườm nguýt :"Đồ Sở Khanh, bạc tình ”, “Đồ lừa dối táng tận lương tâm”. Hôm ấy, chắc tất cả những người phụ nữ có mặt chứng kiến, cũng như tôi đều khinh bỉ gã kia không để đâu cho hết.
Chuyện ấy tôi đã đem về kể với mọi người trong cơ quan để mọi người được trận cười giải trí vui vẻ. Rồi sau đó tôi cũng quên ngay vì cuộc sống còn biết bao nhiêu điều phải nhớ.
Năm sau, tôi đi chùa Hương, tình cờ lúc vào bàn viết sớ tôi lại gặp gã đàn ông kia. Bởi trong tôi cái dáng béo phệ mặc áo đỏ, đeo cà vạt tím của gã thì tôi không sao quên được. Gã đi với một người phụ nữ trông đoan trang, hiền hậu lắm. Không biết là bồ thứ mấy đây? Tôi thầm thắc mắc và muốn tò mò về chuyện đời của gã đàn ông này. May sao đến chỗ rẽ lên đền Giải Oan, người phụ nữ kia bị đau chân đành ngồi lại, để gã lên đền một mình. Được dịp, tôi cũng "vô tình " ngồi nghỉ chân để chuyện trò với chị ta:
-Chị không lên đền Giải Oan à ?
- Tôi đau chân không thể lên được, để mình chồng tôi lên thôi.
Nghe chị ta nói gã là chồng, tôi ngạc nhiên, nhưng vẫn giả vờ “khích”:
-Người đàn ông lúc nãy là chồng chị à? Sao trông già thế?
-Ôi chao ! Già thế mà gái cứ theo ầm ầm. Chị ta trả lời một cách chán chường.
-Thật à ? Chắc anh ấy là người có địa vị, tiền của, tài hoa nên gái nó mới theo.
-Dào ơi ! địa vị thì vớ vẩn, tài hoa cũng kém, chỉ có chút tiền nên bị bọn con gái nó bòn. Đầu năm vừa rồi lão còn mua ô tô cho một con bồ để đưa nhau đi chơi đấy.
- Sao chị biết? Tôi chỉ hỏi có thế mà người phụ nữ kia đã dốc hết bầu tâm sự:
- Tôi thuê thám tử tư theo dõi, tốn kém dòng dã cả tháng trời mới bắt được chúng ở với nhau trong một khách sạn. Tôi làm toáng lên và lấy ghế xông vào đập con kia bị thương nặng. Thế là tôi bị bắt giam ba tháng chờ xét xử vì tội đánh người cố ý. Những ngày bị giam cầm, chỉ có tay thám tử tiếp tế cho tôi. Anh ta còn làm đơn kêu xin cho tôi được tha khiến tôi vô cùng cảm động.
Ngày tôi được thả, người ốm đau gày héo nhưtàu lá. Lại chính tay thám tử đi đón tôi, mua quần áo cho tôi thay trước lúc ra về. Lúc xe chuẩn bị nổ máy, anh ta bảo : “Em mà về nhà bây giờ thì lại đau lòng muốn chết ”. Tôi hỏi vì sao, anh ta trả lời rằng chồng tôi đã mang con bồ về nhà ở từ lâu rồi. Tôi hét lên : “ Làm sao lão dám to gan thế ? Cứ về thử xem”. Người thám tử không nói gì, đưa tôi về tận nhà. Cửa khoá trong. Tôi bấm chuông mười hồi. Khi gã chồng tôi vừa mở cửa, tôi xông thẳng vào phòng ngủ và giật cái chăn trên giường ra. Trời ơi, đúng là con bồ ấy trần như nhộng đang nằm đó. Tôi hét toáng như người phải bỏng rồi chạy đi tìm con dao. Nhưng chợt tôi thấy mình bị bế thốc lên vai ai đó và bị vác thẳng ra sân đặt ngồi lên xe máy. Khi chiếc xe nổ máy, tôi cứ thế ôm chặt lấy lưng người lái xe và khóc tức tưởi như mưa như gió. Hoá ra lại vẫn người thám tử đã cứu tôi ra khỏi cuộc trả thù có nguy cơ đẫm máu kia. Xe anh đưa tôi ra ngoại thành đến một căn nhà bình yên ven hồ nước thì dừng lại. “Nhà tôi đây. Tôi chỉ sống có một mình. Em hãy yên tâm ở đây cho bình phục sức khoẻ. Mọi cái rồi sẽ qua đi". Tôi khóc bảo : "Em có món tiền gửi tiết kiệm, để em đi rút, thuê căn nhà ở tạm, còn làm ăn và trả thù chúng nó”. “Không phải đi đâu hết, nhà của em đây”. Tôi hoang mang, phản ứng: “ Sao lại thế. Em làm phiền anh quá nhiều rồi”. “Không phiền gì hết. Bởi tôi đã yêu em. Tôi mong lão chồng bỏ em lấy con bồ kia để em ở với tôi”. “Không !” Tôi hét lên và vùng chạy ra cửa. Người thám tử vẫn ngồi yên, chỉ cầm tay tôi nói rất dịu dàng: “Nếu không yêu tôi, em cũng cứ ở lại đây. Để tôi đi”. Tôi đồng ý. Thế là từ hôm ấy anh ta trở lại với nghề lái xe ôm ở đầu phố trước đây, thỉnh thoảng mới trở về tiếp tế thức ăn, đồ dùng cho tôi.
Nào ngờ chưa đầy một tuần, lão chồng tôi tự nhiên dẫn xác đến. Lão quỳ xuống chân tôi khóc lóc, van xin tha thứ, mong tôi trở về đoàn tụ. Tôi nhổ vào mặt gã bảo: “Con bồ nó bòn hết rồi phải không ? Đồ táng tận lương tâm. Anh cút đi !”. Gã khóc oà như trẻ con bảo: “Anh thề từ nay đến chết chỉ một lòng ăn ở với em. Em là người vợ đích thực mà anh ngu dại đánh mất. Em về đi, chúng ta làm lại từ đầu”. Không hiểu sao tôi lại mủi lòng. Định không nói gì nhưng rồi lại hỏi: “ Chắc chồng nó đánh cho một trận nhừ tử rồi chứ gì”. “Không, chồng cô ta hèn hạ lắm. Biết mà chả làm gì. Vì họ đã không yêu nhau. Em biết rồi đấy”, “Ai ?” Tôi hỏi. “Thì cái tay thám tử tư của em đấy thôi. Nó chở em đi đánh vợ nó ở khách sạn còn gì”. Tôi nghe mà bàng hoàng, hoang mang, vừa uất ức vừa nể mưu cao thủ của anh chàng kia. Chính cái tâm trạng dớ dẩn đó đã đánh thức lòng nhân hậu vị tha trong tôi. Thế là tôi đồng ý trở về, hàn gắn cuộc sống vợ chồng với gã. Từ đấy, gã thay đổi hẳn tính tình, chăm lo đến tôi từng ly từng tý và nồng nàn lắm.
Câu chuyện của người đàn bà xa lạ kể cho tôi nghe lúc nghỉ chân trên đường lên chùa ấy thật mà như bịa. Thú vị nhưng khó chịu, đúng là chỉ để thoả chí tò mò của tôi. Tôi chẳng thích kiểu người quá dễ dãi tha thứ như chị ta, tôi căm ghét kiểu sống như chồng chị ta. Ngẫm mãi mà tôi không thể lí giải được vì sao trên cõi đời này lại có cặp vợ chồng như thế ?
Hoa quả, giấy tiền, vàng mã đã đặt lên bệ thờ rồi nhưng tôi vẫn chưa chọn được chỗ đứng chính giữa điện thờ. Tính tôi cứ phải đứng chính giữa tôi mới cầu khấn. Chùa đông thì chờ, chẳng bao giờ tôi nóng vội, chẳng bao giờ khó chịu với ai. Vậy mà lần này không hiểu sao tôi lại rất khó chịu với một gã đàn ông chừng hơn bốn chục tuổi đang đứng khấn như úp mặt vào bệ thờ kia. Bởi gã khấn vừa to, vừa lâu vừa vô duyên lại vừa nhiều hành động quái biệt trước mắt mọi người. Gã khấn lâu vì khấn cho gã, cho bố mẹ gã, cho vợ gã, cho hai đứa con đang du học ở Úc, gã lại còn khấn cho cả cô bồ của gã nữa.
Đầu tiên gã gọi điện thoại oang oang: “A lô ! Em ơi, em mở điện thoại ra rồi đứng im nghe anh nói đây”. Chắc là người nghe đã làm theo nên gã giới thiệu: “Anh đang đứng đối diện với Đức Phật Thích ca và nhiều đệ tử của ngài. Bên cạnh anh là rất đông người đang chắp tay khấn vái với nét mặt vô cùng thành kính. Em ơi, em hãy khấn đi, khấn to lên để tạ ơn Đức Phật đã se duyên cho đôi ta. Anh sẽ truyền lời em đến Đức Phật đây…” Nói rồi, gã đàn ông kia cầm chiếc máy điện thoại di động đang bật giơ ra trước mặt Phật. Chưa đủ, gã còn bước lên cao chỗ điện thờ, dí chiếc điện thoại di động vào tai Phật xin phép: “Thưa ngài, bồ con đang ốm nên không đến được chùa hôm nay. Bồ con xin phép được cầu khấn ngài tại nhà. Mong ngài nghe cho ạ”. Thưa Phật xong gã mở to hết cỡ chiếc máy di động. Lập tức vang lên lời cô bồ: “Con A di đà phật, con lạy thánh mớ bái, con lạy Đức Phật từ bi! Con là Hoàng Lan năm nay ba mươi hai tuổi – người tình son sắt của anh Hợp. Con xin ngài phù hộ độ trì cho chúng con được mạnh khoẻ, che chở cho chúng con được yên lành, hạnh phúc. Ngài hãy trừng phạt bà vợ chua ngoa độc ác của anh Hớp vì tuần trước bà ta đã ghen tuông mà túm tóc đấm anh ấy một trận nhừ tử …" . “Thôi thôi thôi, em ơi ! Em khấn quá đà rồi, dừng lại ngay”. Gã kia nói oang oang rồi tắt phụtmáy đút túi. Mọi người xung quanh lúc ấy không thể tưởng tượng nổi trên đời này lại có một gã đàn ông như thế. Sự ghê tởm phì ra đằng mũi họ. Tuy thế ai cũng bấm bụng không dám cười ra mặt. Gã biết nhưng phớt, chẳng coi thiên hạ là gì. Lão lại đi xuống điện thờ. Lúc này tôi đã vội vàng chiếm ngay lấy chỗ “ ngon lành" gã vừa bỏ để đứng cầu khấn. Kệ, lão lại đứng sát cạnh tôi, lại tiếp tục oang oang : "Con kính thưa Đức Phật, ngài là người tiên mắt thánh, ngài đã nhìn thấu cảnh đời của con. Vì mụ vợ con xấu người xấu nết, ngăn cấm con đủ điều, ghen tuông như quỷ cái làm con khốn khổ nên con phải tìm đến cô ấy. Cô ấy tuy chẳng hiền nhưng biết chiều chuộng con hết lòng, biết thương yêu đời con, biết xoa dịu nỗi đau trong con… con xin ngài che chở cho chúng con được an toàn. Điều cuối cùng con xin ngài ban cho con chút lộc rơi lộc vãi để cuối năm con mua cho nàng chiếc ô tô. Nếu được con xin tạ ơn ngài thật nhiều lễ vật. Kính ngài! ".
Khi gã đàn ông bưng mâm lễ to tướng len qua mọi người ra sân hoá vàng thì ai nấy đều xả nỗi bức bối phải nhịn quá lâu ra ngoài. Phần đông họ cười phát ho sặc sụa. Một số bĩu môi khinh bỉ. Còn lại thì lườm nguýt :"Đồ Sở Khanh, bạc tình ”, “Đồ lừa dối táng tận lương tâm”. Hôm ấy, chắc tất cả những người phụ nữ có mặt chứng kiến, cũng như tôi đều khinh bỉ gã kia không để đâu cho hết.
Chuyện ấy tôi đã đem về kể với mọi người trong cơ quan để mọi người được trận cười giải trí vui vẻ. Rồi sau đó tôi cũng quên ngay vì cuộc sống còn biết bao nhiêu điều phải nhớ.
Năm sau, tôi đi chùa Hương, tình cờ lúc vào bàn viết sớ tôi lại gặp gã đàn ông kia. Bởi trong tôi cái dáng béo phệ mặc áo đỏ, đeo cà vạt tím của gã thì tôi không sao quên được. Gã đi với một người phụ nữ trông đoan trang, hiền hậu lắm. Không biết là bồ thứ mấy đây? Tôi thầm thắc mắc và muốn tò mò về chuyện đời của gã đàn ông này. May sao đến chỗ rẽ lên đền Giải Oan, người phụ nữ kia bị đau chân đành ngồi lại, để gã lên đền một mình. Được dịp, tôi cũng "vô tình " ngồi nghỉ chân để chuyện trò với chị ta:
-Chị không lên đền Giải Oan à ?
- Tôi đau chân không thể lên được, để mình chồng tôi lên thôi.
Nghe chị ta nói gã là chồng, tôi ngạc nhiên, nhưng vẫn giả vờ “khích”:
-Người đàn ông lúc nãy là chồng chị à? Sao trông già thế?
-Ôi chao ! Già thế mà gái cứ theo ầm ầm. Chị ta trả lời một cách chán chường.
-Thật à ? Chắc anh ấy là người có địa vị, tiền của, tài hoa nên gái nó mới theo.
-Dào ơi ! địa vị thì vớ vẩn, tài hoa cũng kém, chỉ có chút tiền nên bị bọn con gái nó bòn. Đầu năm vừa rồi lão còn mua ô tô cho một con bồ để đưa nhau đi chơi đấy.
- Sao chị biết? Tôi chỉ hỏi có thế mà người phụ nữ kia đã dốc hết bầu tâm sự:
- Tôi thuê thám tử tư theo dõi, tốn kém dòng dã cả tháng trời mới bắt được chúng ở với nhau trong một khách sạn. Tôi làm toáng lên và lấy ghế xông vào đập con kia bị thương nặng. Thế là tôi bị bắt giam ba tháng chờ xét xử vì tội đánh người cố ý. Những ngày bị giam cầm, chỉ có tay thám tử tiếp tế cho tôi. Anh ta còn làm đơn kêu xin cho tôi được tha khiến tôi vô cùng cảm động.
Ngày tôi được thả, người ốm đau gày héo nhưtàu lá. Lại chính tay thám tử đi đón tôi, mua quần áo cho tôi thay trước lúc ra về. Lúc xe chuẩn bị nổ máy, anh ta bảo : “Em mà về nhà bây giờ thì lại đau lòng muốn chết ”. Tôi hỏi vì sao, anh ta trả lời rằng chồng tôi đã mang con bồ về nhà ở từ lâu rồi. Tôi hét lên : “ Làm sao lão dám to gan thế ? Cứ về thử xem”. Người thám tử không nói gì, đưa tôi về tận nhà. Cửa khoá trong. Tôi bấm chuông mười hồi. Khi gã chồng tôi vừa mở cửa, tôi xông thẳng vào phòng ngủ và giật cái chăn trên giường ra. Trời ơi, đúng là con bồ ấy trần như nhộng đang nằm đó. Tôi hét toáng như người phải bỏng rồi chạy đi tìm con dao. Nhưng chợt tôi thấy mình bị bế thốc lên vai ai đó và bị vác thẳng ra sân đặt ngồi lên xe máy. Khi chiếc xe nổ máy, tôi cứ thế ôm chặt lấy lưng người lái xe và khóc tức tưởi như mưa như gió. Hoá ra lại vẫn người thám tử đã cứu tôi ra khỏi cuộc trả thù có nguy cơ đẫm máu kia. Xe anh đưa tôi ra ngoại thành đến một căn nhà bình yên ven hồ nước thì dừng lại. “Nhà tôi đây. Tôi chỉ sống có một mình. Em hãy yên tâm ở đây cho bình phục sức khoẻ. Mọi cái rồi sẽ qua đi". Tôi khóc bảo : "Em có món tiền gửi tiết kiệm, để em đi rút, thuê căn nhà ở tạm, còn làm ăn và trả thù chúng nó”. “Không phải đi đâu hết, nhà của em đây”. Tôi hoang mang, phản ứng: “ Sao lại thế. Em làm phiền anh quá nhiều rồi”. “Không phiền gì hết. Bởi tôi đã yêu em. Tôi mong lão chồng bỏ em lấy con bồ kia để em ở với tôi”. “Không !” Tôi hét lên và vùng chạy ra cửa. Người thám tử vẫn ngồi yên, chỉ cầm tay tôi nói rất dịu dàng: “Nếu không yêu tôi, em cũng cứ ở lại đây. Để tôi đi”. Tôi đồng ý. Thế là từ hôm ấy anh ta trở lại với nghề lái xe ôm ở đầu phố trước đây, thỉnh thoảng mới trở về tiếp tế thức ăn, đồ dùng cho tôi.
Nào ngờ chưa đầy một tuần, lão chồng tôi tự nhiên dẫn xác đến. Lão quỳ xuống chân tôi khóc lóc, van xin tha thứ, mong tôi trở về đoàn tụ. Tôi nhổ vào mặt gã bảo: “Con bồ nó bòn hết rồi phải không ? Đồ táng tận lương tâm. Anh cút đi !”. Gã khóc oà như trẻ con bảo: “Anh thề từ nay đến chết chỉ một lòng ăn ở với em. Em là người vợ đích thực mà anh ngu dại đánh mất. Em về đi, chúng ta làm lại từ đầu”. Không hiểu sao tôi lại mủi lòng. Định không nói gì nhưng rồi lại hỏi: “ Chắc chồng nó đánh cho một trận nhừ tử rồi chứ gì”. “Không, chồng cô ta hèn hạ lắm. Biết mà chả làm gì. Vì họ đã không yêu nhau. Em biết rồi đấy”, “Ai ?” Tôi hỏi. “Thì cái tay thám tử tư của em đấy thôi. Nó chở em đi đánh vợ nó ở khách sạn còn gì”. Tôi nghe mà bàng hoàng, hoang mang, vừa uất ức vừa nể mưu cao thủ của anh chàng kia. Chính cái tâm trạng dớ dẩn đó đã đánh thức lòng nhân hậu vị tha trong tôi. Thế là tôi đồng ý trở về, hàn gắn cuộc sống vợ chồng với gã. Từ đấy, gã thay đổi hẳn tính tình, chăm lo đến tôi từng ly từng tý và nồng nàn lắm.
Câu chuyện của người đàn bà xa lạ kể cho tôi nghe lúc nghỉ chân trên đường lên chùa ấy thật mà như bịa. Thú vị nhưng khó chịu, đúng là chỉ để thoả chí tò mò của tôi. Tôi chẳng thích kiểu người quá dễ dãi tha thứ như chị ta, tôi căm ghét kiểu sống như chồng chị ta. Ngẫm mãi mà tôi không thể lí giải được vì sao trên cõi đời này lại có cặp vợ chồng như thế ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét